![]() |
Thường vàng
trong mỏ hay trong khoáng không phải vàng ròng, nó lẫn với sỏi đá cát. Muốn lấy
được vàng ròng phải khéo lọc, khéo đãi rồi nấu lại mới thành vàng ròng. Như vậy
vàng không sẵn có nguyên chất mà tạp lẫn các thứ khác, người muốn tìm vàng phải
bỏ công phu, chịu cực chịu khổ đãi lọc nó, sau mới được vàng nguyên chất.
Cũng
vậy, tất cả người tu chúng ta từ xuất gia đến tại gia, ai cũng muốn loại bỏ
những thứ dở xấu, giữ gìn những thứ quí đẹp. Dở xấu dụ như sỏi đá, quí đẹp dụ
như vàng ròng. Giá trị của người tu là cuộc sống mỗi ngày mỗi tốt đẹp hơn, cao
thượng hơn, vì vậy phải có công phu luyện lọc, chớ không thể bỗng dưng được tốt
đẹp. Nói thẳng về sự tu, chúng ta nên gạn lọc những gì? Người nào không có tham
sân si? Tất cả chúng ta ai cũng có tham sân si, nó là thứ xấu. Như vậy tham sân
si giống như cát sỏi. Nhưng ngoài tham sân si chúng ta còn có tâm từ bi, đức
nhẫn nhục. Từ bi, nhẫn nhục giống như vàng ròng. Các thứ này lẫn lộn với nhau,
nên có lúc chúng ta rất tốt, có lúc lại rất xấu.
Trong kinh Phật dạy mạng người sống trong hơi thở, đây là một lẽ
thật. Thở ra mà không hít vô là chết. Một hôm đức Phật hỏi các thầy Tỳ-kheo:
"Mạng người sống được bao lâu? "
Có thầy nói: "Bạch Thế Tôn,
mạng người sống được ba năm. " Phật nói: "Ông chưa thấy đạo. "
Vị khác đứng lên thưa: "Bạch Thế Tôn, mạng người sống được một năm. "
Phật nói: "
Ông chưa thấy đạo. "
Vị khác thưa: "Bạch Thế Tôn,
mạng người sống được ba tháng. "
Phật nói: "Ông cũng chưa thấy đạo.
"
Vị khác đứng lên thưa: "Bạch Thế Tôn, mạng người sống được bảy
ngày. " Phật nói: "Ông cũng chưa thấy đạo. "
Vị khác đứng lên
thưa: "Bạch Thế Tôn, mạng người sống trong bữa ăn. "
Phật nói:
"Ông cũng chưa thấy đạo. "
Cuối cùng một vị đứng lên thưa: "Bạch
Thế Tôn, mạng người sống trong hơi thở. "
Phật nói: "Ông đã thấy đạo.
". Thấy đạo là thấy được chân lý, thấy được lẽ thật. Mạng người sống trong
hơi thở, vì hơi thở cuối cùng, thở ra không hít vào là chết, chớ không phải đợi
ăn hết bữa ăn mới chết, cũng không phải đợi ba ngày, bảy ngày mới chết.
Chết là
thở ra không hít vào, nên người ta thường dùng từ "trút hơi thở cuối
cùng". Hơi thở cuối cùng trút sạch ra không hít trở lại là chấm dứt một
đời người. Như vậy thấy rõ mạng người sống trong hơi thở là thấy đúng lẽ thật.
Thấy được lẽ thật đó là thấy bằng trí tuệ. Nên nói đọc kinh Phật để mở sáng con
mắt trí tuệ, thấy được lẽ thật của kiếp người. Phật tử ai cũng biết tham lam,
nóng giận, si mê là tật xấu thì phải chừa bỏ. Còn trí tuệ từ bi quí báu thì nên
trân trọng giữ gìn.
Tham sân si dụ như cát sỏi, từ bi trí tuệ dụ như vàng.
Chúng ta tu phải lọc đãi cát sỏi bỏ, lấy vàng kết tụ lại thành khối, như vậy
mới thành công. Chúng ta ai cũng có sẵn tâm từ bi, có sẵn trí tuệ, chỉ cần làm
sao phát huy được những của quí ấy thì thành tựu Phật đạo. Đó là điều thiết yếu
nhất trên bước đường tu tập. Tham sân si là tật xấu, nhưng muốn loại nó ra dễ
hay khó? Khó. Nó từ nơi mình ra, bây giờ không muốn xài nữa thì bỏ đi.
Cũng như
trong nhà có bàn ghế hư mục, mình là chủ không muốn xài nữa, đem bỏ ra là dễ
quá. Nhưng tại sao tham sân si cũng thuộc của mình, mình bỏ lại khó?
Trong kinh kể lại, một hôm Phật hỏi các thầy Tỳ-kheo: - Này các
Tỳ-kheo, nếu trong thất các ông có ba con rắn độc chui vào, các ông ngủ có ngon
không?
Các thầy Tỳ-kheo thưa: - Bạch Thế Tôn, chúng con ngủ không được. Hỏi: - Tại sao? - Vì có rắn độc thì không bao giờ ngủ yên. Phật hỏi: - Các ông muốn ngủ yên thì phải làm sao? Các thầy bạch: - Bạch Thế Tôn, chúng con muốn ngủ yên, phải đuổi ba con rắn độc ấy ra khỏi thất mới được. Phật nói: - Ba con rắn độc đó tuy hại người, nhưng nó không nguy hiểm bằng ba thứ tham sân si. Vì sao? Vì rắn độc cắn chết một đời này thôi. Còn tham sân si không những làm chúng ta khổ đời này, mà còn dẫn chúng ta tạo nghiệp khổ không biết bao nhiêu đời kiếp nữa.
Như vậy nó hại chúng ta không những một đời mà rất
nhiều đời, nên ba con rắn độc ít nguy hiểm hơn tham sân si. Tham sân si độc như
vậy mà giữ lại thì tai họa sẽ thế nào? Cho nên chúng ta tu phải loại trừ nó ra.
Tu một năm loại chưa hết, thì hai năm ba năm, nhất định phải loại cho hết. Đó
là người biết lọc bỏ cát sỏi để lấy vàng. Nếu chúng ta cứ nuôi nó hoài thì suốt
kiếp tu không tới đâu hết.
Chẳng những tu không tới đâu mà còn nguy hại đến nhiều
đời sau, phải chịu đau đớn gấp trăm ngàn lần đời này. Người biết tu là người có
dụng công. Dụng công xét nét những điều xấu dở của mình. Tham là dở, sân là dở,
si là dở. Ba thứ đó đáng chê trách, phải bỏ đi. Bỏ bằng cách nào? Đó là một vấn
đề. Gặp duyên nó nổi sân đùng đùng lên, hết duyên nó ẩn đâu mất, ta không biết
ở đâu nên trở tay không kịp.
Còn tu Thiền thì phải định, tất cả những điên đảo vọng tưởng
lặng hết, tâm hoàn toàn thanh tịnh mới gọi là định. Còn một chút lăng xăng vẫn
chưa định, chưa định thì việc làm của mình chưa xong. Phật dạy pháp môn có khác
nhưng chỗ cứu kính, mục đích không hai. Trong nhà Thiền dùng câu "Mạt vàng
tuy quí nhưng rơi vào mắt cũng thành bệnh".
Nó quí nhưng không được bỏ vào
mắt. Con mắt dụ cho chúng ta sẵn có tánh Phật sáng suốt thanh tịnh. Nhưng vì
mình quên nên các niệm khởi lăng xăng. Bây giờ dùng phương tiện để dẹp bỏ những
niệm lăng xăng đó. Phương tiện ví như mạt vàng, nếu các niệm lăng xăng hết rồi,
mà ta vẫn giữ phương tiện thì cũng giống như bỏ mạt vàng vào trong con mắt. Con
mắt nguyên nó là thanh tịnh, còn một thứ gì trong đó là còn che lấp. Hiểu như
vậy, chúng ta mới thấy tu là cao siêu, chớ không phải chuyện bình thường.
Muốn
giải thoát sanh tử phải tu cho sạch nghiệp, tức là dứt hết các thứ vọng tưởng, phiền
não. Vì sao? Vì nghiệp dẫn chúng ta đi trong lục đạo luân hồi. Mà nghiệp do
thân miệng ý của mình tạo. Người không khéo tu tạo nghiệp ác, bị nó dẫn xuống
ba đường ác. Người khéo tu tạo nghiệp lành, nó dẫn lên các đường lành. Như trên
tôi đã nói đãi bỏ tam độc để tăng trưởng từ bi trí tuệ, đó là đi trên đường
lành. Song muốn đến chỗ cứu kính thì mọi nghiệp lành dữ đều buông sạch hết. Tới
nhất tâm thì không còn niệm lành dữ nữa. Được chánh định cũng vậy, khi đó gọi
là giải thoát sanh tử. Vì vậy Tổ Tăng Xán dạy: "Tín tâm bất nhị, bất nhị
tín tâm. " Nghĩa là tin tâm mình thì không còn hai, chỗ không hai chính là
tâm mình vậy. Mục đích của người Phật tử tu là để thành Phật, chớ không nói tu
nửa chừng thôi.
Đức Phật Thích-ca cũng từng nói: "Ta là Phật đã thành, các
ngươi là Phật sẽ thành. " . Trong nhà Phật dùng từ "tâm" để chỉ
cho cái biết chân thật. Tâm có hai thứ tâm chân, tâm vọng. Tâm vọng là tâm nghĩ
suy lăng xăng sanh diệt. Tâm chân là buông hết nghĩ suy sanh diệt vẫn biết rõ
ràng. Chúng ta tu, nhất là tu thiền, khi nào vọng tưởng thưa hở tự nhiên mình
thấy sáng.
Những vấn đề xưa nay mình giải quyết không được, lúc đó bỗng dưng
giải quyết được một cách dễ dàng. Đó là ánh sáng của Phật tánh hiện ra, nó quí
như vậy. Người tu là trở về cho được với tâm chân thật đó, không phải dừng ngang
ở chỗ tu cầu phước mà thôi.
|
18/11/2012
NGHIỆP TỪ ĐÂU?.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
A di đà phật. Đọc kinh phật để khai thông trí huệ...điều đó đúng. Tuy nhiên, phần lớn số đông người theo đạo phật hiện nay lấy việc đọc kinh như là phương thức giải thoát tội lỗi của mình...cụ thể, họ đọc kinh để cầu nguyện sự cứu khổ, giúp đỡ của phật chứ không phải để khai thông trí huệ của chính họ. Khi trí huệ của họ không được khai thông thì không Ngộ được chân lý, mà chân lý không Ngộ ra thì suốt muôn đời họ cũng không thể đắc đạo được.
Trả lờiXóaA di đà phật.
Kinh Phật muốn khai ngộ trí huệ được thì phải tu tập tinh tấn, dần dần mới khai thông được ban hữu a!...không phải một sớm một chiều mà đạt được. Vì nghiệp lực chúng ta tạo nhiều đời, vô minh che đậy nên dễ dàng.
XóaĐắc đạo không phải tu 1 kiếp ma đạt được, tu tập chứa công hạnh nhiều kiếp mới mong chứng được Quả Vị Phật...