Nói thân người khó được là nói thân tương lai, chớ
không phải thân hiện tại. Vì hiện tại chúng ta được rồi, nhưng mai sau khi thân
này bại hoại, chúng ta có được thân người nữa không, đó là vấn đề rất quan
trọng. Nếu chúng ta có đủ trí khôn, đủ nhận định, phải xét kỹ sau khi thân này
mất, mình còn hay hết? Mất thân này nhưng tâm thức của chúng ta theo nghiệp
tiếp tục tái sanh.
Bởi vì trong kinh Phật dạy tất cả chúng sanh không
phải chỉ có mặt một lần, mà đã có mặt vô số lần rồi. Phật còn dạy người tu hành
từ khi sơ phát tâm cho tới thành Phật quả trải qua ba vô số kiếp. Như vậy nếu
sanh ra, chết đi là mất hết thì đâu có thời gian ba vô số kiếp, không có thời
gian tu tập lâu dài đó làm gì có Phật? Chư Phật, Bồ-tát tu nhiều đời nhiều
kiếp, công quả ấy không mất nên mới có sự liên tục, đi đến kết quả thành đạo.
Trong kinh kể lại, đêm thứ bốn mươi chín Phật tu dưới
cội bồ-đề từ canh một tới canh hai, Ngài chứng được Túc mạng minh, nhớ rõ vô số
đời về trước như việc mới xảy ra hôm qua, nên Phật nói chúng ta luân hồi sanh
tử không phải một lần mà đã trải qua biết bao nhiêu lần rồi. Do đó trong chúng
ta nó chứa đựng, tích lũy những chủng tử nghiệp của quá khứ, chớ không mất. Sau
này các thầy Tỳ-kheo kết tập lại những bài giảng của Phật về đời quá khứ của
Ngài cũng như của các đệ tử thành hai bộ kinh gọi là Bản Sanh và Bản Sự. Kinh
Bản Sanh nói về cuộc đời Ngài, còn kinh Bản Sự nói về cuộc đời các đệ tử.
Ngày nay chúng ta được thân người, dĩ nhiên mỗi người
tích lũy nghiệp khác nhau, cho nên tâm tư, nguyện vọng, khả năng cũng khác
nhau, không ai giống ai hết. Theo đây thì biết nếu khi thân này hoại, chúng ta
vẫn tiếp tục thọ thân sau theo nghiệp mình đã gây tạo trong đời này, chớ không
mất. Thân sau đó hoặc tiếp tục làm người hay vào địa ngục, ngạ quỉ, súc sanh,
hoặc lên các cõi lành hơn như trời v.v… đều tùy thuộc vào nghiệp hiện tại đây.
Do đó vòng luân hồi không cố định, tùy theo nghiệp duyên mình tạo trong đời
này.
Hiện giờ chúng ta được làm người nhưng thân sau khó bảo
đảm là người. Muốn thân người chúng ta phải làm sao mới được bảo đảm? Phật dạy,
muốn đời sau được trở lại làm người thì ngay đời này phải giữ tròn năm giới.
Năm giới là: không sát sanh, không trộm cướp, không tà dâm, không nói dối,
không uống rượu hoặc hút xì ke, ma túy, á phiện v.v…
- Giới
thứ nhất không sát sanh là không được giết người bằng cách tự tay giết, hoặc
dùng miệng xúi bảo người khác giết hoặc thấy nghe giết nhau tâm sanh vui thích
tùy hỉ, đó gọi là tùy hỉ sát. Không được giết những con vật lớn. Đó là giới thứ
nhất.
- Giới
thứ hai không được trộm cướp. Điều này ai cũng hiểu hết rồi.
- Giới
thứ ba không được tà dâm, nghĩa là vợ chồng có gia đình rồi, không được ngoại
tình với kẻ khác.
- Giới
thứ tư không được nói dối. Nói dối là nói không đúng lẽ thật, có ba động cơ.
Động cơ thứ nhất do tham nên nói dối gạt người để lấy lợi về mình. Động cơ thứ
hai do nóng giận nên mắng người là trâu là chó cho hả giận. Động cơ thứ ba do
tâm ác độc, người đó không phạm tội, không lỗi lầm nhưng ta vu oan, họ phạm tội
này tội kia, để họ phải chịu tù đày khổ sở.
Tóm lại nói dối vì lòng tham, nói dối vì nóng giận,
nói dối vì ác độc thì phạm tội. Giới thứ năm không được uống rượu mạnh, hút các
thứ như xì ke, ma túy… Tôi nói rượu mạnh để giản trạch rượu nhẹ và không được
uống say. Rượu mạnh không được uống đã đành, rượu nhẹ mà uống say cũng không
được luôn. Giới này bên nam dễ phạm hơn nữ. Bởi vì năm điều kiện để được thân
người chúng ta giữ không tròn nên đời này không thể làm người tốt, đời sau khó
được thân người. Trong kinh Phật nói rõ lắm: Không giết người đời sau tuổi thọ
dài, không trộm cướp đời sau khá giả, không tà dâm đời sau đẹp đẽ, không nói
dối đời sau nói năng lưu loát, nói ra mọi người đều tin quí, không uống rượu
mạnh, uống say, không hút á phiện xì ke ma túy đời sau trí tuệ thông minh. Như
vậy đời sau muốn trở lại làm người tốt, trong năm giới này không thể thiếu giới
nào cả.
Có ai muốn mình sống dai mà nghèo khổ không? - Đâu có.
Sống dai mà phải có tiền nữa. Vì vậy phải giữ hai giới đầu. Sống dai có tiền,
nhưng xấu xí có chịu không?
-
Không. Muốn đẹp, thì phải giữ giới không tà dâm. Được thân người sống dai, giàu
sang, đẹp đẽ mà bị câm ngọng có chịu không?
-
Cũng không, nên phải giữ giới không nói dối thì đời sau nói năng mới lưu loát,
được mọi nguời tin quí. Bây giờ được sống lâu, giàu sang, đẹp đẽ, nói năng lưu
loát mà đần độn ngu tối có chịu không?
-
Không luôn, vì vậy phải đừng uống rượu mạnh, đừng uống say, đừng hút á phiện,
xì ke ma túy. Người nào muốn mình được trọn vẹn như thế thì phải giữ tròn năm
giới. Như vậy khi đã được thân người, chúng ta phải làm gì? Biết rằng thân
người khó được mà ngày nay mình được rồi, đó là rất quí. Quí thì làm sao? Kiếm
thuốc trường sanh cho nó sống dai phải không? Hay dùng tất cả các chất tẩm bổ
cho nó tráng kiện hoài?
-
Không phải. Chúng ta biết được thân người là điều rất khó, nên khi đã được phải
sử dụng sao cho hữu ích đối với bản thân, với mọi người xung quanh. Như vậy mới
xứng đáng với giá trị khó được của nó. Chẳng lẽ được thân người rồi, ta cứ để
trôi qua hết một đời, sau mất đi không chắc trở lại làm người thì uổng biết
mấy. Vì vậy mình phải làm sao cho cuộc sống ngày càng tốt đẹp, làm sao mọi
người chung quanh đều quí mến.
Đó là chúng ta biết dùng thân này, chớ quí vị chỉ lo
ăn, lo ngủ, lo mặc, lo chỗ ở… lo đã đời rồi ngã xuống chết, không biết đi về
đâu, có đáng tiếc không?. Phật pháp khó nghe, mà chúng ta đã được nghe thì phải
làm sao? Người thiếu phước duyên ít có cơ hội nghe pháp, cũng như ít có cơ hội
gặp chư Tăng giảng dạy Phật pháp. Bây giờ được gặp, được nghe chúng ta phải
biết trân quí pháp, nghe rồi tư duy cho kỹ xem lời Phật dạy, chư Tăng dạy có
đúng không. Nếu nghe và suy gẫm biết rõ là đúng thì chúng ta phải thực hành. Đó
là tu. Cho nên trong nhà Phật dạy Tam tuệ học là Văn, Tư, Tu. Văn là được nghe,
Tư là suy ngẫm, suy ngẫm rồi Tu. Phật không bắt buộc ai nghe Ngài dạy rồi tin
liền, mà phải suy ngẫm, thấy đúng mới tin mới thực hành.
Kế đến, chúng ta nghe, hiểu, thực hành, rồi phải thêm
cái tâm nữa. Phải có tâm ham tu, muốn chuyển hóa những gì xấu dở thành hay tốt.
Những gì mình thấy hay, đúng nên thực hành và khuyên bạn bè, gia đình cùng học
cùng hiểu, cùng thực hành theo. Được như vậy vừa có lợi cho gia đình mình, vừa
có lợi cho những người chung quanh. Như thế mới đúng với tinh thần tự lợi, lợi
tha của đạo Phật. Không nên hài lòng với kết quả của riêng mình, rồi giấu không
cho ai biết nữa, đó là tâm ích kỷ không tốt.
Phật pháp khó nghe này mà chúng ta lãnh hội được để
ngày mai tiến lên, không làm Hiền Thánh ít ra ta cũng được làm người tốt hơn
đời này. Đó là lợi ích của người biết nghe Phật pháp.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bạn có thể dùng mã code dưới đây để chèn hình, video từ bên ngoài vào comment:
- Tặng hình : [img] link hình [/img]
- Gửi tặng video: [youtube] link youtube [/youtube]