29.- APPAMĀDO AMATAM PADAM: (sự không dễ duỗi là con đường bất
diệt)
Không dễ duôi tức là luôn luôn có trí nhớ (SATI) và biết mình (SAMPAJAÑÑA) trong mọi hành động, lời nói và ý nghĩ. Đó là nói về lý. Còn cái sự là trạng thái của người hằng tự ngăn ngừa cái ta, không cho mê đắm trong Tài, Sắc, Lợi, Danh.
Người dễ duôi là
người không nhận rõ cái lý nhân quả, kiếp sống ngắn ngủi của chính mình và sự
khổ đọa trong bốn đường ác. Người dễ duôi thường mê đắm trong danh lợi và tất cả
sự vui say giả tạm khác. Có một số người hoang mang và nghĩ rằng: dù dễ duôi
hay không dễ duôi cuối cùng cũng phải chết như nhau, thế tại sao Phật dạy:
không dễ duôi là con đường bất diệt.
Muốn cởi mở thắc mắc,
chúng ta cần phải tìm hiểu một cách sâu xa cái lý cao siêu của nó, chẳng hạn
như tiếng "bất diệt" trong câu Phật ngôn này. Thoáng nghe qua chúng
ta lầm tưởng là: hễ không dễ duôi thì không chết! Thông thường người ta đã sanh
ra rồi thì chắc chắn không trước thì sau cái xác thân này cũng phải bị tan rã
ra từng mảnh. Nhưng Đức Phật thuyết không chết tức là ngụ ý cho chúng ta hiểu rằng
người không dễ duôi là người luôn luôn giữ gìn thân, khẩu, ý, không buông lung
theo ác pháp và hành động theo những điều đê tiện. Dù ở trường hợp nào, họ cũng
phải nhất định gìn giữ cho được trong sạch, thanh cao. Do đó các nghiệp dữ
không bao giờ theo họ. Lúc sống họ cảm thấy yên vui và được các hàng thiện trí
thức kính mến, khi chết không bị sa vào bốn đường ác, vì thế mà con đường cao
thượng họ sẽ luôn luôn tiến bước không ngừng và họ sẽ đạt được mục đích an vui
tối thượng là tịch tịnh vô sanh, không còn luân hồi nữa.
Đến mục đích duy
nhất này mới gọi là con đường bất diệt, chứ không phải như chúng ta lầm tưởng
cái diệt là sự chết của một kiếp người. Đành rằng sau khi con người trút hơi thở
cuối cùng là diệt, nhưng cái diệt đó chỉ là diệt để trở lại cái sanh tùy theo
nghiệp quả. Người không dễ duôi sau khi chết cũng phải sanh nhưng sanh lên nhàn
cảnh để tiến bước đến mục đích cao thượng hơn. Còn người dễ duôi, vì quên mình
làm, điều ác nên khi thác phải sanh vào khổ cảnh. Do đó họ cứ sống chết, chết sống
luân hồi vô tận.
30.- APPAMĀDAÑCA MEDHĀVĪ DHANAM
SETTHAM VA RAKKHATI:
(bậc trí thức gìn giữ sự không dễ
duỗi ví như người gìn giữ báu vật)
Không dễ duôi tức
là sự ghi nhớ và biết mình trong mọi hành vi và ngôn ngữ. Nếu ta không có
phương pháp chính yếu là ghi nhớ và biết mình thì chắc chắn sẽ gặt lấy thất bại
chua cay. Như cổ nhân dạy rằng "Khi còn trong trí tức là của ta, mà khi đã
thốt ra khỏi miệng thành tiếng, tức là của người".
Nghiệm xét câu
phương ngôn trên, chúng ta thấy sự dễ duôi rất nguy hiểm. Nhiều khi hậu quả đến
với ta bất ngờ nhưng thảm khốc. Chỉ một câu nói hay một hành động vô ý thức mà
ta phải bị tù tội, tử hình, tán gia bại sản. Bởi thấy nó nguy hiểm như vậy nên
các hàng trí thức dè dặt, gìn giữ thân, khẩu, ý rất cẩn thận, không bao giờ để
cho sự dễ duôi lung lạc làm chủ tình hình, điều khiển mọi hành vi và lời nói của
ta. Ví như một người giàu sang nọ có vàng, ngọc và châu báu rất nhiều…Sau khi
suy nghĩ kỹ, ông làm một cái tủ sắt thật dày để cất vàng, ngọc ấy. Tủ sắt dày
và chắc tất nhiên kẻ trộm không sao cắp được. Đức Thế Tôn thuyết: Bậc trí thức
gìn giữ sự không dễ duôi ví như người gìn giữ báu vật là của quý trọng trên đời.
31.- APPAMĀDAM PASANNATĪ: (bậc trí thức hằng ca tụng sự không dễ
duỗi)
Người có thân, khẩu,
ý trong sạch trang nghiêm, thường kiểm điểm hành vi, ngôn ngữ và ý tưởng của
mình không cho phóng túng hay tự do lung lạc, người ấy là người cao thượng sáng
suốt, các bậc thiện trí thức nhứt là đấng Toàn giác rất ca tụng.
Mọi việc trên thế
gian rất phức tạp, tốt xấu, vàng thau lẫn lộn, khó phân biệt. Bởi thế khi ta bắt
tay vào một việc gì mà ta không suy nghĩ cho tường tận thì rất dễ lầm lẫn và
rơi vào khuyết điểm đáng tiếc. Khi nào ta đã sáng suốt nhận được giá trị việc
làm của ta là chơn chánh rồi, ta phải tiến tới nhưng phải cẩn thận hầu khỏi phải
thất bại chua cay. Người không dễ duôi hằng sợ sệt tội lỗi luôn luôn dè dặt
trong mọi cử chỉ, lời nói, và cố gắng nghiêm trì giới luật, và lo thực hành những
công tác phước thiện hầu thọ hưởng phước báu trong kiếp hiện tại và vị lai…
Người không dễ
duôi dầu ở trong đạo, hoặc ngoài đời, họ không bao giờ gặp trở ngại, mà trái lại
mọi việc làm của họ đều thành công rực rỡ. Bởi thế, trong 45 năm chu du truyền
đạo, đến khi tuổi chẵn 80, Đấng Đại Từ Bi khi sắp rời bỏ cõi đời giữa hai cây
song long thọ tại thành KUSINĀRĀ, Ngài di truyền cho chúng sanh lời tối hậu:
"Các người không nên dễ duôi và hành y theo những lời ta truyền dạy, ấy là
đền ơn và thờ phượng Như Lai vậy".
Nói tóm lại, Đấng
Thế Tôn và các hàng tri thức rất khen ngợi và ca tụng những người hằng sạch
thân, khẩu, ý, không để nó rơi vào ác pháp. Người giữ gìn, thân, khẩu, ý trong
sạch như thế gọi là người không dễ duôi cẩu thả.
32.- APRAMĀDE PAMODANTI: (các bậc trí thức hằng vui thích trong
sự không dễ duỗi)
Các hàng trí thức
là bậc đã thấy rõ lý vô thường và nhân quả, hiểu tất cả các hành động của mình.
Bởi thế các Ngài rất khinh bỉ pháp dễ duôi, vì sự dễ duôi hằng khiến cho con
người quên mình và làm điều tội lỗi. Trái lại, các Ngài hằng khen ngợi các hạng
người không dễ duôi vì chỉ có người không dễ duôi mới có đủ sáng suốt để tiêu
trừ các ác pháp.
Lại nữa, Đức Thích
Ca cũng hằng thuyết rằng: "Người không dễ duôi là người đã hành đúng theo
chân lý của Như Lai". Vì sự không dễ duôi là tối trọng hơn cả. Người đang
thực hành pháp cao siêu của Đức Phật mà không diệt được sự dễ duôi thì chắc chắn
kẻ ấy không bao giờ thâu được kết quả . Các hàng thiện trí thức hằng thấy rõ
cái quý báu cao thượng của sự không dễ duôi như thế, nên các Ngài luôn luôn giữ
gìn cẩn thận để tạo cho mình một con người sáng suốt toàn thiện. Tóm lại, sự
không dễ duôi hằng đem lại cho chúng sanh những thành quả tốt đẹp; chẳng những
các bậc trí thức ưa thích mà các Ngài còn ca tụng và tuyên dương nữa.
33.- APPAMATTĀ NA MĪYANTI: (người không dễ duỗi là người không
chết)
Người nào hằng có
chánh kiến, có sự ghi nhớ và biết mình thì tất cả hành động của người ấy lúc
nào cũng được sự lợi ích chung.
Trên thế gian này
bất luận là quan quyền hay kẻ cùng đinh khốn khổ, khi đã có cái xác thân rồi
thì chắc chắn sẽ có ngày tiêu diệt. Thế là tất cả những cái gì quý trọng nhứt
trong đời này, đều chỉ làm tăng giá trị con người trong một thời gian ngắn mà
thôi. Đến lúc thác con người chỉ đem theo phước và tội.
Có lắm vĩ nhân đã
chết hằng trăm ngàn thế kỷ, thế mà ngày nay cứ mỗi lần nhắc đến thì ai ai cũng
hoài niệm và kính phục. Như thế có phải chăng các bậc vĩ nhân ấy là những con
người xuất chúng không chết? Người có những hành động tốt, được các hàng trí thức
ngợi khen, người ấy phải là hiểu rõ chân lý và luôn luôn có sự phân tích sáng
suốt mọi hành động của mình.
Nói tóm lại, kẻ
nào đã được người truyền tụng và có nhiều danh thơm tiếng tốt trên thế gian, kẻ
ấy phải là một con người đã dày công rèn luyện sự không dễ duôi. Vì chỉ có sự
không dễ duôi mới đem lại những kết quả tốt đẹp ấy và sự tốt đẹp ấy sẽ sống mãi
với thời gian. Bởi thế cho nên Đức Phật thuyết: người không dễ duôi gọi là người
không chết.
Trong kinh, Đức Thế
Tôn Ngài có tuyên đoán trước đây 2500 năm rằng: Này các thầy Tỳ khưu, sau khi
Như Lai nhập diệt, các ngươi chớ nên dễ duôi vì ngươi dễ duôi chẳng những làm
giảm giá trị của mình, mà còn làm giảm giá trị của một nền Pháp bảo vô giá nữa.
34.- APPAMATTO HI JHĀYANTO PAPPOTI
VIPULAM SUKHAM:
(người định tâm, không dễ duỗi sẽ
được an vui cao thượng)
Sự không dễ duôi đối
với kẻ trần tục chỉ đem lại cho họ những sự hạnh phúc nhứt là danh thơm tiếng tốt
mà thôi. Còn sự không dễ duôi đối với hàng Phật tử đã có một trình độ hiểu biết
về đạo lý, thấy rõ những phương pháp diệt trừ tham, sân, si, bước nhịp nhàng
trên con đường giải thoát, là để chiến thắng các ác vọng của tâm mình ngõ hầu để
đi đến mục đích tối thượng. Tâm ta thường phóng túng theo muôn hình vạn trạng
như loài khỉ giữa rừng, nó thay đổi hơi thở, cử chỉ, lời nói, mà nếu ta không
sáng suốt theo dõi thì chắc chắn hành động của ta sẽ mang lại nhiều điều tai hại.
Bởi thế nên các hàng Phật tử sau khi đã hiểu rõ sự quí báu của Pháp không dễ
duôi rồi, luôn luôn gìn giữ để có đầy đủ điều kiện tiến bước trên đường giải
thoát. Cho nên Đức Thế Tôn thuyết: Người không dễ duôi sẽ được hạnh phúc cao
thượng là Niết Bàn.
35. APPAMATTO
UBHO AT THE ADHIGGANHĀTI: (người
không dễ duỗi thường được an lạc cả hai mặt)
Sự lợi lạc trên
hai phương diện ấy là: lợi cho mình và cho mọi người. Người không dễ duôi hằng
có đầy đủ sự cẩn thận và trí óc sáng suốt trong mọi việc làm. Không khi nào họ
cẩu thả để phải sa vào khuyết điểm. Trước khi hành động, họ đều suy nghĩ chính
xác, luôn luôn chọn những sự lợi ích để hành theo, hầu thu lượm những kết quả
khả quan. Bởi thế nên ở kiếp hiện tại họ không phải vấp ngã trên đường đời được
giàu sang, địa vị; và đến kiếp vị lai họ được an nhàn thư thái, ấy là lợi ích
cho chính thân họ.
Còn lợi ích cho tất cả mọi người là, nếu con người không dễ duôi, cẩu thả, ví như người cai coi cất nhà, thấy giàn trò không chắc thì lập tức cho sửa chữa liền chớ không chểnh mảng dễ duôi để phải gây thiệt hại cho mọi người. Người không dễ duôi thường nhắc nhở, khuyên lơn những điều đáng làm hoặc không đáng làm cho mọi người thấy tránh, hầu khỏi sa vào khuyết điểm nhứt là tội lỗi. Bởi vậy nên Đức Thế Tôn thuyết: Người không dễ duôi hưởng được lợi lạc cả hai mặt, cho mình và cho mọi người. Mình đã không vấp ngã trên đường đời vì kiếp hiện tại không làm điều tội ác và sau khi chết được sanh về cõi an vui.
36.- APPAMĀDENA SAMPĀDETHA: (phải tự trao dồi để trở thành người
không dễ duỗi)
Trong các bài
trên, chúng tôi đã giảng giải sự dễ duôi không kém phần sâu rộng và chúng ta
cũng đã nhận biết rằng: sở dĩ ta dễ duôi cũng bởi ta thiếu trí nhớ (SATI) và biết
mình (SAMPAJÑÑA). Chúng ta cũng đã hiểu sự dễ duôi là con đường cực kỳ nguy hiểm,
cho nên trong bất cứ công việc gì mà ta để cho sự dễ duôi chế ngự thì nhứt định
ta phải gặt lấy sự thất bại chua cay.
Người hằng để cho
sự dễ duôi lôi cuốn, quên mất điều lợi ích chơn chánh, mê say bài bạc rượu chè,
hút xách, lâm luỵ trong các cuộc truy hoan, truy lạc để phải hao của hại nhà,
trở thành những kẻ sống thừa trong xã hội lại còn bị mọi người chê cười khinh bỉ,
chẳng qua tại họ dễ duôi không chịu suy xét sự lợi hại của việc làm.
Còn về đạo, người
Phật tử đã bị sự dễ duôi lung lạc thì hay bê tha trong bổn phận của mình như
trì giới không trong sạch khiến con đường giải thoát bị gián đoạn. Xét thấy cái
hại của sự dễ duôi như trên, ta phải luôn luôn bình tâm suy nghĩ hầu tránh sự
thất bại trong mọi việc làm để trở nên con người cao quý. Vậy ta nên nhận rằng:
sự không dễ duôi hằng đem đến cho ta sự thành công tốt đẹp trên hai phương diện
đời và đạo.
37.- APPAMĀ DARATĀ HOTHA: (các người nên vui thích trong sự không
dễ duôi)
Trọn bốn mươi lăm
năm hoằng pháp gồm 84.000 pháp môn, truớc giờ nhập diệt, Đức Từ Phụ đã gồm tất
cả vào một câu bất diệt là: "Các con chẳng nên dễ duôi". Như vậy thì
ta đã biết sự không dễ duôi là quan trọng biết đến đường nào.
Bao thời gian qua,
ta đã thực hành những pháp thích ứng để diệt tận sự dễ duôi, nên giờ đây ta mới
thu hái biết bao kết quả. Đời ta giờ đây rất trong sạch như một mảnh giấy trắng
tinh, ta cảm thấy hãnh diện và vui thích, vì ta đã làm chủ được ta, không để sự
dễ duôi phỉnh phờ gạt gẫm.Chúng ta đã nhận biết cảm thắng sự không dễ duôi chẳng
phải là dễ mà ta thắng được, thật là một kỳ công đáng kể./.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bạn có thể dùng mã code dưới đây để chèn hình, video từ bên ngoài vào comment:
- Tặng hình : [img] link hình [/img]
- Gửi tặng video: [youtube] link youtube [/youtube]